LỜI CHIA TAY CỦA CÔ GIÁO NGÔ THỊ KIM OANH
VỚI THẦY VÀ TRÒ TRƯỜNG THCS NGUYỄN HUỆ
TRƯỚC KHI VỀ NGHỈ HƯU THEO CHẾ ĐỘ
Kính thưa các vị đại biểu!
Kính thưa các thầy cô giáo trong hội đồng sư phạm!
Lời đầu tiên cho tôi gửi lời chúc đầu năm mới tới toàn thể thầy cô giáo và cán bộ nhân viên của trường, chúc các đồng chí sang năm mới sức khỏe, thành đạt đầy niềm vui và hạnh phúc!
Niềm vui năm mới đang đến, nhưng với riêng tôi trong giờ phút này , tôi tự nhủ lòng mình cố nén xúc động để nói thành lời tình cảm của mình – Lời nói khó nói nhất trong cuộc đời ...
Thoắt đấy đã 34 năm 4 tháng - 34 năm 4 tháng trong cuộc đời dạy học của tôi có 18 năm 4 tháng gắn bó với mái trường Nguyễn Huệ thân thương. - Tuổi đời của ngôi trường là hơn nửa cuộc đời dạy học của tôi. Biết bao kỉ niệm vui buồn. Chỉ có ai đã từng trải qua giây phút này mới thấu hiểu được cảm xúc của nguời trong cuộc. Một nỗi buồn mênh mang vô tận khó diễn tả thành lời, nỗi buồn phải xa đồng nghiệp. Nhất là phải xa một tập thể như trường ta - Một tập thể đoàn kết, gắn bó, yêu thương nhau. Tôi thật may mắn khi được sống trong tập thể sư phạm như vậy.
Nhớ lại những ngày tháng đầu tiên, nhà trường còn bao khó khăn. Trong gian khổ mới hiểu được lòng nhau, các thầy cô chung sức chung lòng dưới sự dẫn dắt của thầy hiệu trưởng đầu tiên là thầy Vũ Hồng Khiêm, trường ngày một phát triển và được mở rộng thêm...Tập thể sư phạm của trường từ trước tới nay là một tập thể đoàn kết. BGH luôn mẫu mực, công tâm và luôn đặt niềm tin tưởng ở giáo viên của mình, và các giáo viên vì thế cũng gắng sức mình để không phụ lại niềm tin yêu đó. Cám ơn các đồng chí – đồng nghiệp của tôi đã giúp đỡ tôi trong suốt 18 năm qua. Tôi thật vinh hạnh khi được các đồng chí tin tưởng và được chung vai gánh vác nhiệm vụ nặng nề của trường. Nghĩ lại những khi bồi dưỡng đội tuyển, lo lắng bao nhiêu, nhiều đêm không ngủ, trăn trở nghĩ suy để làm sao cho đội tuyển của mình đạt giải cao. Có khi đang nằm, lại vùng dậy ghi chép những vấn đề mà mình tâm đắc nhớ cho vào giảng, kẻo để ngày mai lại quên mất. Sáng mai lên lớp lại trao đổi cùng đồng nghiệp trong giờ giải lao...Lúc nghỉ ngơi, lúc ăn, lúc ngủ...không lúc nào không nghĩ đến bài vở.....Những lúc đó tôi có các đồng chí bên cạnh động viên, chia sẻ. Những lúc thành công, khi thất bại, đều có nhau...Chúng ta đã là một gia đình. Người ta thường ước mơ có một môi trường làm việc tốt, thì tôi đã có một môi trường như thế. Nay xa các đồng chí- những người thân trong gia đình sao mà tôi có thể bâng khuâng xúc cảm.
Chính tình cảm của các đồng chí. Niềm tin yêu của các đồng chí là nguồn động lực giúp tôi vượt qua những khó khăn trong công tác, trong cuộc sống. Vì thế trong cuộc sống có điều gì không phải hoặc làm cho các đồng chí thất vọng thì âu cũng là điều nằm ngoài ý muốn, cũng là do tôi vụng về trong ứng xử mà thôi, mong các đồng chí bỏ quá cho tôi.
Các đồng chí thân mến! Một nhà giáo dục học nổi tiếng có nói: Đời người có ba điều bất hạnh lớn: cái chết, tuổi già và sự hư hỏng của con cái. Cái chết và tuổi già là bất hạnh và bi kịch mà con người ai cũng phải trải qua. Chính vì thế dễ hiểu vì sao được nghỉ hưu mà người lại buồn.
Những người đi trước đã từng tâm sự: họ rất khó khăn để trải qua giai đoạn này, họ bị hẫng hụt về tâm lý: mình đã già rồi.... Tất cả đều thay đổi và họ cảm thấy buồn vô hạn khi họ cảm thấy hình như mình không còn có ích cho cuộc đời. Có người về hưu, họ đã khóc ròng cả năm trời. Có người mỗi sáng vẫn cắp cặp đi làm, đi gần tới nơi mới bừng tỉnh: mình đã nghỉ rồi...Còn với tôi, mỗi sáng thức giấc, giật mình nghĩ là muộn giờ lên lớp...Rồi nhớ ra ...thấy buồn ...Quy luật mà... khó mà tránh được. Tôi rất buồn....Nếu như mỗi tối vẫn vào máy soạn bài, ... mỗi sáng giật mình sợ muộn giờ ....âu cũng là lẽ thường....Tôi sẽ rất nhớ các đồng chí- người đồng nghiệp gắn bó với tôi bao nhiêu năm. Không còn những bữa cơm trưa dù đạm bạc, có bữa 2 người chung một xuất mà vẫn vui, không còn những trưa không ngủ chuyện trò râm ran, không còn 5 phút ra chơi giữa các giờ học (tôi cứ nghĩ không biết 5 phút cho chung hay 5 phút cho riêng tôi, giữa cuộc đời dài rộng này có lẽ đó là phút giây ngắn ngủi mà không thể nào quên.) Tất cả những gì qua đi sẽ không thể trở lai được nữa. Tôi nói thế cũng có nghĩa là tôi đang rất trân trọng giây phút này, vì chỉ ngày mai thôi tôi sẽ không gặp được các đồng chí trong khung cảnh như thế này nữa...Tôi cố ghi lại tất cả những hình ảnh thân quen này....
Cuộc sống luôn biến đổi, nhưng có một điều không thay đổi đó là tình cảm. Tôi giữ mãi tình cảm của các đồng chí đã dành cho tôi trong những năm qua. Các đồng chí trong BGH chu đáo, tin tưởng ở tập thể, các đồng chí giáo viên chân tình, cảm thông, sẵn lòng giúp đỡ sẻ chia . Tôi sẽ nhớ mãi gia đình Nguyễn Huệ của mình, tôi sẽ rất nhớ các đồng chí- Một phần cuộc đời của tôi.
Chia tay trong chiều đông giá lạnh, không biết nói gì hơn, tôi xin được xiết chặt tay các đồng chí để lưu hơi ấm tình người. Xin được gửi tới các đồng chí lời chúc sức khỏe, gửi tới các đồng chí tình cảm tốt đẹp nhất. Tôi rất mong nhận được sự chia sẻ, niềm vui nỗi buồn với các đồng chí.
Xin chân thành cám ơn!
Ngô Thị Kim Oanh
LƯU LUYẾN
Cất giùm tôi tuổi 50
Để tôi sống lại cái thời ngày xưa
Cái thời lên lớp sớm trưa
Những đêm thức trắng say sưa với bài.
Tìm trong con chữ tình người
Thổi hồn vào mỗi trang thơ cuộc đời
Mắt trò lấp lánh sáng ngời
Cô ơi! Sao khổ cuộc đời ngày xưa...
Cất giùm tôi tuổi 50
Để tôi sống với mọi người tôi yêu
Công việc bận rộn sớm chiều
“Phòng chờ” không tắt tiếng cười thầy cô
Bữa cơm đạm bạc: cà, dưa,
Buổi trưa không ngủ say sưa chuyện nghề...
Bây giờ.... đâu phải ngày xưa
Màu da đã dạn nắng mưa phong trần
Bây giờ trời đất vẫn xuân
Tóc xanh ngày ấy ngả dần sang thu
Có còn lên lớp sớm trưa
Có còn vui với bạn xưa ... có còn!
VỀ HƯU
Bao năm chung một mái trường
Tình là đồng nghiệp, nghĩa là tình thân
Năm nhăm tuổi, đâu đã già
Về nghỉ chế độ, phải xa mái trường
Chia xa rồi, những bữa cơm
Những trưa không ngủ, rộn vang tiếng cười
Xa trò, xa lớp thân thương
Nay về hưu, ngắm cổng trường buồn thiu
Yêu rồi càng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu
Bâng khuâng nhìn lá, nhìn cây
Nén bao cảm xúc trong chiều đông nay
Dưng dưng như muốn cầm tay
Để lưu hơi ấm trong chiều heo may
Chia xa, lá cũng nhuộm vàng
Cây sân trường cũng xốn xang đượm buồn./.
Ngô Thị Kim Oanh – Nguyên giáo viên Ngữ văn Trường THCS Nguyễn Huệ